CHUYỆN TÀO LAO
( Gỉa đò ) hóng hớt chuyện
tào lào
Viết xong, đọc lại : Có lẽ nào ?
Chuyện
của Linh: Ngọc, em chồng tôi
“
Ngọc. em chồng tôi đến nhà chơi mang theo một tin tức, mà theo cô ấy là cực kỳ
hiện đại vừa xảy ra. Chưa được nghe nói nên cũng chưa hiểu cái gì hiện đại,
nhưng nhìn cô ấy đi ào ào từ cổng vào nhà, mái tóc vàng hoe phía trên, áo thun
xanh hở rốn ở giữa và đôi giày đỏ phía dưới ống chân trần trắng nõn ló ra ngoài
quần ống lỡ là đã thấy được màu...hiện đại rồi.
- - Chị hai biết hông, em vừa cùng đi với ba mẹ sắm
đồ, ái chà chà… má chơi luôn bốn bộ hàng xịn nghen. Bữa nào chị về mà thấy má hổng
hiện đại hơn mợ ba thì…
- - Tào
lao, má còn trẻ lại lên thành phố sống thì phải khác chút đỉnh chớ - Tôi nạt
ngang, sợ nó huyên thuyên rồi hổng chừng kéo tôi vào chuyện phê phán người lớn
– Còn em, lúc nào cũng lấy mợ ba ra so sánh, đến tai cậu mợ thì sao ?
“
Chẳng thèm để ý đến câu nói của tôi, hai chân nhún nhảy đi qua mở tủ lạnh rồi đứng
tréo chân dựa tường, một tay vén tóc, một tay cầm trái táo đỏ đưa lên môi…thấy
hao hao hình ảnh nào đó trong poster hay quảng cáo trên truyền hình tôi đã xem
? – Bật cười về sự liên tưởng đó, tôi đến gần làm bộ tò mò hỏi:
- - Mà quần áo gì ? ai mua ?
- - Còn
ai vào đây ! – Nó phấn khích hẳn lên sau khi tôi tỏ vẻ tò mò – Chị hai biết
hông, em phải lôi kéo dữ lắm má mới đến chỗ shop quen của em – chắc là má sợ mắc
! Rồi em cùng nhỏ bạn em bán hàng ở đó phải trang bị lại cho má về xu thế ăn mặc
ở bển…
“
Tôi cắt ngang, một phần vì sợ cái lối nói rề rà hay lên mặt làm người lớn của
nó, một phần cũng tò mò…thiệt :
- - Cái gì mà dạy dỗ, trang bị ở đây ? Xu thế và ở
bển là sao ?
- - Thì từ từ em nói – chị hai biết hông, em cứ
tưởng tượng không có em thì cá gì em cũng cá là nhận tiền anh ba gởi về biểu sắm
đồ , một trăm phần trăm là má lại ra chợ, lại áo dài nhung, quần tây…bà cố! –
má mặc vậy là chết em, anh ba cũng…
- - E…hèm. Thôi nghen, chuyện này tui hổng muốn
nghe à nha.
- - Vậy
thôi, em kể chuyện mới tinh chưa bóc tem nè. Chị hai biết hông, kỳ này khác –
Chính má đòi mua đồ tây, đồ đầm, áo vest nhẹ…tin tức cực kỳ chưa ?
“
Chắc để tôi tò mò thêm, do phấn khích nó đi nhún nhảy ra phòng khách theo kiểu
ca sỹ vừa đi vừa nhảy trên sân khấu, nó
hát nhại giọng khàn khàn lời tự chế: Còn ba thì sao, còn ba thì sao và anh hai
thì chi… hà há ha …là anh hai…hồ hô hố…
- - Thôi đi, mệt quá hà ! Sắp đến giờ đón bé Ti lại
sốt ruột vì tò mò, tôi gắt – là sao hả Út ? đang nói chuyện quần áo lại có thêm
anh hai ở trỏng, là sao ?
- - Anh
hai phải đi với ba để mua đồ cho ba – nó nhấn từng tiếng một rồi ngừng một
chút, giơ ngón tay lên cao lúc lắc – Đó là lịnh, là lịnh…của ba !
- - Hứ,
anh hai mày đi mua ! từ sơ mi cà vạt tới quần ngắn quần dài biết mặc chớ biết
mua hồi nào đâu mà đi mua cho ba – Mà sao hổng mua luôn với má, bộ Út hổng biết
chọn hả ?
“
Nó làm bộ phụng phịu, nửa chừng lại cười nắc nẻ:
- - Ổng có chịu đâu, đứng một chút coi má với em
chọn lưa thử đồ rồi đòi ra ngoài uống café chờ - nó lại cười - Ổng mắc cỡ ở chỗ
đông đàn bà con gái hay sao đó! Trên taxi cự nự um sùm... nói
nay mai đi với anh hai chớ sao. Em đòi xuống nhà chị chơi, ăn cơm rồi đi học
luôn.
- - À, ra vậy. ..mà mới ra Tết làm gì sắm áo sắm
quần liên tiếp vậy, hay là có đám nào muốn hỏi cưới cô út nhà này ? – Tôi nói
giọng bỡn cợt để tạm chấm dứt câu chuyên – Út, coi nhà cho chị đi đón bé Ti,
sau khi ăn cơm mình tiếp tục câu chuyện nghen, mà đến đây rồi chiều nay em đi học
bằng cách nào ?
- - Yên
chí đi, em của chị có tài xế riêng ! – Nó lại cười khúc khích, nói cà rỡn – Hai
bánh thôi, khi nào có chồng chắc chắn phải là bốn bánh…
“ Lúc nào tôi cũng sợ trễ giờ đón con, ra đường
thì xe cộ ngày càng nhiều, đến cổng trường mắt cứ ngóng vô cổng tìm con nên ít
để ý người khác. Hôm nay đến trường cũng lại đứng dưới lề đường nắng chang
chang chờ đợi. Tôi thử nhìn chung quanh và bên kia đường là là một cơ sở của một trường đại học, vài nhóm con trai con gái tóc nhiều đứa cũng vàng vàng, quần đỏ áo
xanh cùng xe cộ lố nhố túm tụm vào nhau cười nói ồn ào như chỗ không người. Tôi
giật mình nghĩ không khéo mình già mất rồi, không chừng muốn đuổi theo kịp cái ...hiện
đại của thanh niên đã là quá trễ, tuổi mụ của tôi năm nay mới hăm sáu chớ mấy !
“
Chồng tôi đã về nhà, anh đang ngồi trên bàn ăn nghe và nhìn Ngọc vừa nói vừa ra
động tác thỉnh thoảng thêm tiếng cười ngắt câu. Tôi chuẩn bị thức ăn gần đó và
nghe … gần đủ! Câu chuyện, là thế này: Cường, em chồng tôi sau nhiều năm định
cư bên Úc, đã có vợ và cũng đã đưa vợ về thăm nhà chồng được vài lần, năm nay
không về được vì vợ có bầu. Vài tháng nữa vợ chồng chú ấy sẽ có con đầu lòng
nên muốn đưa cha mẹ qua bên đó, trước là đi chơi cho thỏa tuổi già, cái từ thỏa tuổi già là trong thư ghi vậy, cô
Út nhấn mạnh và nhắc lại – sau là có được sáu tháng để vợ chồng chú ấy phụng dưỡng
cha mẹ được gần con gần cháu.
“
Chồng tôi có vẻ không vui, tôi thì cạn nghĩ nên cho rằng anh là con trai lớn mà
biết việc hệ trọng này sau cùng do cô em út lắm chuyện nói lại, không ngờ anh hỏi
Ngọc không phải là không có ý:
- - Khi ba má qua bên đó sáu tháng liền thì em
tính ở đâu ?
- - Chời ơi – Cô kéo giọng ra – anh hỏi ngộ à
nghen – thì em ở nhà đó chớ ở đâu, bộ anh nghĩ em còn nhỏ sợ ma không dám ở nhà
một mình à.
- - Chính
vì mày không còn nhỏ nữa, tao mới hỏi – Rối anh tư lự nói như để mình nghe –
Không biết ba má sắp xếp làm sao chứ đám bạn bè đấy mà bỏ sổng một ngày còn mệt
huống hồ nửa năm trời !
“
Ngọc vùng vằng đứng dậy, nó đang giận mà nói nhanh như súng liên thanh nổ:
- - Anh còn trẻ mà như ông già, lúc nào cũng chê
bạn em ?Có đứa nào rách rưới, lang thang không nhà không cửa, không cha không mẹ
không xe không pháo không học không hành không ? Anh nhìn nhận cái gì cũng khó
khăn, xã hội tiến lên hiện đại hóa thì bọn em cũng tiến lên hiện…
- - Thôi
cái hiện đại của cô đi … Chồng tôi cắt ngang không cho nó nói tiếp – Tôi hỏi cô
sau ba năm lên đây đã học hành được gì chưa, nghĩ thêm được cái gì chưa ngoại
trừ đua đòi bạn bè, quần áo, xe cộ và một mớ lộn xộn tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng
Tàu mà cái nào cô cũng chỉ biết lõm bõm. Muốn đi nước ngoài thì ai cấm, nhưng
sao không chịu học ? Rồi nay mai sẽ làm gì ? có lấy chồng dù Tây Tàu Mỹ Pháp
thì người vợ nếu không có chuyên môn làm việc thì cũng có kiến thức cuộc sống
chứ…
“ Nó
hờn dỗi, trọng giọng đã có nước mắt:
- - Có một đứa em gái mà anh hổng hiểu, hổng
thương, lúc nào gặp cũng mắng cũng chửi, anh ba đâu có vậy…
- - Ừ , thì anh ba mày! – Sau
mười mấy năm cay cực ở xứ người, vài ba năm nay mới về được vài lần đều trong dịp
Tết thì làm sao nó hiểu một phần về mày Anh nói chầm chậm buồn buồn – Nó xa gia
đình nên thương thì để dành được đồng nào lại dồn dập bù trừ…nó mà biết sự thật
về mày tao sợ nó hối hận vô tình làm mày hư đó !
- - Mẹ ơi, con đói bụng – Con bé phụng phịu đến
bên tôi nói
- - Ừ, mẹ
dọn cơm liền – Cô Út nè, phụ chị dọn cơm cả nhà ăn, chứ bé Ti đói muốn khóc nè,
nó mà khóc thì Út phải đền kem đó !
“ Hú hồn, may mà có bé Ti cắt ngang, nếu không với đà này không biết hai anh em còn cự nự tới đâu nữa. Bữa cơm không vui, ai cũng ăn lặng lẽ để theo đuổi ý nghĩ riêng mình. Sao lúc này mà tôi lại nghĩ được về câu chuyện áo quần ! chắc là tò mò…hiện đại.
“ …Chồng tôi đã đi làm buổi chiều, bé Ti cũng đã đi ngủ, chị em tôi tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Thực ra thì Ngọc còn đang dỗi nên tôi mở miệng gợi chuyện…kiểu sành điệu mà tôi học mót trên …ti vi , gương mặt Ngọc thay đổi dần, rồi nói, rồi làm bộ thử quần áo, cười khúc khích hay trề môi chê bai tùy trường hợp. Nó độc diễn còn tôi thì há mồm nghe, càng lúc nói càng hăng cứ như là đang thuyết minh về một học thuyết mới về…sự ăn mặc, nói năng và tiêu dùng hiện đại để theo kịp và vượt lên chính mình …Rồi thỉnh thoảng điện thoại di động của nó lại nổi nhạc lên, nó điệu đàng móc từ túi quần ra, trả lời lần nào cũng như thể người nghe đang đứng trước mặt. Nó ra hiệu bằng tay, gương mặt biểu cảm, từ ngữ lạ lùng mà tôi hiểu được …rất ít. Bài học trực quan về cách ăn nói mà nó vừa thuyết cho tôi bây giờ thì tai nghe mắt thấy nên sinh động lạ kỳ.
“ Khoảng xế chiều Ngọc leo lên một chiếc xe màu đen to như chiếc xuồng, thằng bạn của nó thì ngược lại nhưng tóc cũng hoe hoe, diện bộ đồ hơi giống con gái vù xe đưa đi học …Nhìn lại mình sau gần một ngày nghe cô em chồng nói chuyện, tôi phải thú nhận rằng chắc còn lâu lắm tôi mới học được một phần hiện đại. Chả lẽ nào cái đầu mình già hơn tuổi mụ hăm sáu quá rồi sao ?
“ " Bốn tháng sau. Cha mẹ chồng tôi trở về từ Úc sớm hơn dự định để cùng gia đình đón chú rể về tổ chức đám cưới cho Ngọc. Chồng của Ngọc là Việt kiều!
“ Hú hồn, may mà có bé Ti cắt ngang, nếu không với đà này không biết hai anh em còn cự nự tới đâu nữa. Bữa cơm không vui, ai cũng ăn lặng lẽ để theo đuổi ý nghĩ riêng mình. Sao lúc này mà tôi lại nghĩ được về câu chuyện áo quần ! chắc là tò mò…hiện đại.
“ …Chồng tôi đã đi làm buổi chiều, bé Ti cũng đã đi ngủ, chị em tôi tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Thực ra thì Ngọc còn đang dỗi nên tôi mở miệng gợi chuyện…kiểu sành điệu mà tôi học mót trên …ti vi , gương mặt Ngọc thay đổi dần, rồi nói, rồi làm bộ thử quần áo, cười khúc khích hay trề môi chê bai tùy trường hợp. Nó độc diễn còn tôi thì há mồm nghe, càng lúc nói càng hăng cứ như là đang thuyết minh về một học thuyết mới về…sự ăn mặc, nói năng và tiêu dùng hiện đại để theo kịp và vượt lên chính mình …Rồi thỉnh thoảng điện thoại di động của nó lại nổi nhạc lên, nó điệu đàng móc từ túi quần ra, trả lời lần nào cũng như thể người nghe đang đứng trước mặt. Nó ra hiệu bằng tay, gương mặt biểu cảm, từ ngữ lạ lùng mà tôi hiểu được …rất ít. Bài học trực quan về cách ăn nói mà nó vừa thuyết cho tôi bây giờ thì tai nghe mắt thấy nên sinh động lạ kỳ.
“ Khoảng xế chiều Ngọc leo lên một chiếc xe màu đen to như chiếc xuồng, thằng bạn của nó thì ngược lại nhưng tóc cũng hoe hoe, diện bộ đồ hơi giống con gái vù xe đưa đi học …Nhìn lại mình sau gần một ngày nghe cô em chồng nói chuyện, tôi phải thú nhận rằng chắc còn lâu lắm tôi mới học được một phần hiện đại. Chả lẽ nào cái đầu mình già hơn tuổi mụ hăm sáu quá rồi sao ?
“ " Bốn tháng sau. Cha mẹ chồng tôi trở về từ Úc sớm hơn dự định để cùng gia đình đón chú rể về tổ chức đám cưới cho Ngọc. Chồng của Ngọc là Việt kiều!
" Thiệt
là con người hiện đại cộng với niềm tin sâu sắc cầu được ước thấy...
Chuyện
của Chí : Lớp học chiều thú 7
“ Lớp học nằm ở tầng hai, ánh nắng mùa hè tuy không
thể chiếu thẳng vào phòng nhưng sự oi bức càng về chiều càng gay gắt. Cây quạt
trần quay uể oải không tạo chút gió nào; Bên ngoài, hàng cây bị cắt cụt ngọn
dành chỗ cho ba hàng dây điện kéo dọc theo hè phố. Gió không thể lọt qua nổi
dãy chung cư bên kia đường cộng thêm sự ngột ngạt của khói bụi, mùi khét của mặt đường nhựa hòa trộn lại bốc lên len
vào từng chỗ ngồi.
“ Trên cái bảng rất lớn sơn màu xanh đen bạc
thếch bỡi bụi phấn lau không sạch, dòng chữ nửa nghiêng nửa thẳng “ CHƯƠNG VIII
: BÀI TỔNG KẾT MÔN” Thầy giáo như lọt thỏm sau cái bàn gỗ to quá khổ bên cạnh bục
xi măng rộng trước tấm bảng. Thầy đứng lên, đi qua đi lại sốt ruột vì phòng thiết
bị chưa cho người mang micro lên. Thầy bước nhẹ, hơi ngập ngừng, mắt hướng về
phía lớp tuy không nhìn vào ai, nửa như muốn bắt đầu bài giảng nửa muốn chờ…
“ Bên dưới cả nam lẫn nữ đều nằm trong độ tuổi
mà người ta thường gọi là …trong độ chín hay là trưởng thành đã lâu…Gương mặt
và con người dù ảnh hưởng ít nhiều do mệt mỏi cũng toát lên vẻ đĩnh đạt của người
đã và đang thành công. Cả lớp hôm nay đi học chắc gần ba mươi, cũng gần quá bán
so với danh sách tên, số điện thoại di động và địa chỉ cơ quan mà trong lớp ai
cũng có….Nhìn quanh, hình như không ai có bất cứ cử chỉ nào chứng tỏ đang sốt
ruột như thầy, họ như đang cố chống đỡ cái nóng ập vào bằng cách bấm bàn phím
nhắn tin cho ai đó, nhiều tờ báo lật nhẹ, tiếng nói chuyện rù rì từng nhóm ở cuối
lớp.
“ Không thể chờ, thầy bắt đầu bài giảng bằng tiếng nói khàn
khàn với ngữ điệu đều đều nửa đọc nửa giảng. Không có tiếng bút cào lên mặt giấy
ghi chép hay tiếng lật giáo trình dò theo lời đọc giảng của thầy, lớp học vẫn
giữ được kỷ luật học tập bằng sự yên lặng như trước. Thay đổi có chăng là vài tờ báo được chuyền
tay nhau, giáo trình tiếng Anh cấp tốc có người mở trước mặt, tiếng reo điện
thoại của ai đó vừa cất lên bị tắt nghẹn thay bằng tiếng thầm thì…Mọi người cố
chờ nghe tiếng chuông điện reo báo hết tiết học vang lên nhưng tiếng thầy đọc
giảng vẫn kiên trì như cũ, lớp học cũng còn đủ từng ấy người nhưng sự oi bức
tăng dần, vài chiếc khăn tay mệt mỏi đưa lên trán…
“ Kiên khều nhẹ Ninh ngồi bên cạnh:
- - Vào tiết cuối rồi, anh nói đi
- - Chờ
chút, đợi thầy nói xong đã
“ Hình như cũng vừa hết bài chứ không phải thầy nghe tiếng của Ninh lớp trưởng
nói, thầy ngưng tiếng với tay cầm ly nước trên bàn nhấp môi. Nhìn xuống lớp, ngữ
điệu vẫn như cũ:
- - Vậy
là bài tổng kết môn học tôi đã trình bày xong, các anh chị có hỏi gì tôi sẽ
trình bày thêm. Đây là buổi học cuối, thứ hai tuần tới sẽ thi hết môn, tôi mong
cả lớp sẽ làm được bài tốt và không ai phải thi lại.
“ Có
ai trong lớp cất tiếng :
- - Học hết sao thầy ?
- - Đúng
vậy, tôi chủ trương học cái gì thì thi cái ấy, chỉ cần các anh chị học hết theo
giáo trình của tôi giảng là đủ qua môn này thôi mà.
“ Ninh đứng lên, không vội vàng, đôi mắt đầy tự tin nhìn cả lớp và hướng về thầy
với giọng nói lễ phép:
- - Thưa
thầy, em xin đại diện các bạn trong lớp trước là xin cám ơn thầy vì sự tận tâm
của thầy trong môn học này – Anh ngừng một chút, hướng tia mắt từ nơi có cái bàn to lớn thầy đang đứng lắng nghe đến dừng
ánh mắt vào cái bảng có hàng chữ bài tổng
kết môn – Sau là thú thật với thầy, bọn em nói về chuyên môn thì cũng tàm tạm
nhưng môn học của thầy dù đã học nhiều lần trước kia sao giờ này cũng còn lơ mơ
lắm, mong thầy thông cảm giúp đỡ. - Rồi anh quay ra sau nhìn cả lớp, nói như
thuộc lòng:
- Tôi
nói vậy, đúng không anh chị em ?
“ Hệt
như lúc nhỏ sau khi cô giáo gõ thước lên bảng tập đọc, cả lớp đồng thanh :
- - Đúng
quá thầy ơi, khó quá thầy ơi !
“ Thầy
giáo ngồi xuống, hắng giọng:
- - Các
anh chị nói thế chứ môn học này đâu quá khó đến nỗi trình độ các anh chị ngồi
đây không làm được ? Có chăng anh chị tập trung nhiều vào chuyên môn nên ít có
thì giờ nghiên cứu môn học của tôi mà thôi !
“ Cũng vẫn là Ninh đứng lên, làm động tác một phần gãi đầu hai phần vuốt tóc
thong thả nói:
- - Thầy nói vậy là không thông cảm cho anh chị
em ở đây rồi, đi học thì phải đảm bảo chỉ tiêu đề ra nên bọn này ngại rớt lắm.
Còn thì giờ thì làm gì mà có, thầy !
Không đi học thì đi làm và chiều về còn phải vác cần đi câu cơm nữa thầy
ơi (?) Cũng như lúc nãy. Anh quay ra sau nhìn cả lớp và nói như hỏi:
- - Tôi nói vậy, đúng không anh chị em ?
- - Đúng quá thầy ơi ! thì giờ ít quá thầy ơi – Cả
lớp trả lời như hát nhiều bè
- - Thôi
được – Thầy cười nửa miệng – Các anh các chị dựa vào chương tổng kết này mà học
vậy, tôi ra đề nằm cả trong ấy đấy ! thế nhé…
“ Cũng giọng nói khi nãy chen ngang:
- - Trời
! thầy nói như không !
“
Ninh còn đứng đó, với vẻ điềm tĩnh từ tốn nói như anh đang đứng giữa cơ quan
mình:
- - Thôi thì thế này ; Thưa thầy, xin thầy giúp
cho một vài tiết phụ đạo môn học trước khi thi vậy
- - Anh
nói dễ nhỉ ? Ngày mai là chủ nhật rồi , thì giờ các anh các chị ở đâu ra và
phòng ốc ở đâu ra mà tính chuyện phụ đạo ?
“ Vẫn thế, Ninh quay nhìn cả lớp rồi nhìn thầy, miệng cười cười như quen những
chuyện nhỏ anh đã từng giải quyết.
- - Vậy
là xong, coi như thầy đã đồng ý, về phòng ốc hay hội trường và thời gian em sẽ
phone lại cho thầy. Còn về
anh chị em trong lớp chắc là có thì giờ đến – Anh vung vẩy cái danh sách lớp –
Tôi nói vậy đúng ý anh chị em mình chứ ?
" Cả
lớp lại đồng thanh:
- - Đồng
ý quá thầy ơi !
" Tiếng
chuông hết tiết học vang lên, thầy xách cặp bước xuống bục giảng từ từ ra khỏi
lớp
- - Anh
Ninh ơi, hỏi thầy tính bao nhiêu để liệu mình còn tính với nhau và vô danh sách
chớ anh ? - cũng cái giọng phá đám khi nãy vang lên...
" Chắc là thầy không nghe bỡi
điện thoại ai đó reo chuông hơi lớn !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét